HỌP LỚP CUỐI NĂM
Nhớ hôm đó là mùng 6 tết, tôi đang chuẩn bị bữa sáng trong
tiếng nhạc ru dương, thả hồn trong bầu không khí của cái mùa se se lạnh . Điện
thoại rung lên liên tục mà tôi chẳng hay gì, khi được bố tôi gọi thì tôi mới
giật mình nhớ và vội vàng chộp lấy cái điện thoại đang đặt trên bàn, à là con
bạn ngồi cùng bàn cấp ba gọi, tôi nhấc máy lên, nghe giọng nói thân quen cũng
không thiếu phần đùa cợt:” Ê mày, chiều nay đi họp lớp không?”. Tôi ấp a , ấp
úng không dám nói gìi, tôi lưỡng lự 1 lúc rồi ngại ngùng nói sẽ đi vì bạn tôi
mời gọi nhiệt tình quá. Chiều đến tôi chỉ mặc cái áo nỉ, thêm chiếc áo khoác màu
trắng sữa phối thêm cái quần tây và đi đôi giày sandal cũng màu đen rồi đến chở
con bạn cùng làng. trên đường đi hai đứa vừa đi vừa ngắm cảnh, kể lại những câu
chuyện lúc đó nào là đi học trễ, rủ nhau trốn học đi biển,...hai đứa cười phá
lên vừa cười vừa run lẩy bẩy vì trời lạnh. Đến trước cổng trường cấp 3 nơi lớp
tôi tập trung, hai con mắt tôi tròn hoe, tôi há hốc mồm ngạc nhiên, tôi đứng
hình, nhìn chằm chằm vào những người bạn của tôi, vì những bộ trang phục các bạn
mặc rất đẹp các bạn nữ thì mặc những chiếc váy cầu kì và rất nhiều họa tiết,
ngắn có dài có, có bạn thì phối những bộ đồ bó sát người tôn dáng và sang trọng
, mang trên đôi chân là những đôi giày cao gót hay những đôi giày thể thao đắt
tiền,.. các bạn nam thì mặc những chiếc áo sơ mi của nhiều nhãn hàng khác nhau,
kèm theo các phụ kiện khác,... Mọi người trông rất đẹp và chuẩn styne. Chúng tôi
nói chuyện rất vui vẻ, kể những câu chuyện hài hước, tiếng xe cộ át hết những
tiếng nói làm chúng tôi phải vươn cổ lên để nói. Trong lúc chờ mọi người đến
đông đủ, chúng tôi nhìn thấy một cô cũng gần 60 tuổi đang chở những đồ hàng phế
liệu trên chiếc xe đạp cũ, cô đang cố gắng, dùng hết sức để đạp xe lên cầu thì
bỗng dưng xe lại tụt giống dốc và ngã xuống, mọi người chúng tôi đều thấy nhưng
không ai dám chạy qua đường để giúp đỡ, chắc có lẽ là vì sợ dơ những bộ đồ đang
mặc trên người và lại mặc váy thì không thể nào giúp được. Theo thói quen tự
nhiên, tôi chạy một mạch sang đường tới và giúp cô sắp xếp lại đồ lên xe, qua
cuộc gặp đó tôi hiểu hơn về hoàn cảnh gia đình của cô, tôi cảm thấy thương cô và
nhớ về người mẹ của mình, tôi lấy từ trong balo của mình một chai nước để tặng
cô tuy không lớn nhưng đó là tấm lòng của tôi. Tôi được các bạn gọi lại để đi
đến nhà Thầy chủ nhiệm cùng vui chơi và dùng tiệc. Một sáng kiến rất hay của
Thầy chủ nhiệm: Mỗi bạn sẽ nói một vài điều về mình cho mọi người được biết: Vd
Đang học ở đâu?, chuyên ngành gì? làm công việc gì,.. Mọi người đều kể rồi đi
theo vòng, đến được tôi mọi đều nhìn vào tôi một cách chăm chú có những liên
tiếp thắc mắc về tôi sao tôi không có trang điểm, mặc đầm,... Can đảm giúp đỡ
người mà mình không quen biết?... Tôi wps úng trả lời: “ Mình đang đi tu”, Các
bạn trố mắt nhìn vì không hiểu. Tôi đã giải thích để các bạn hiểu hơn về đời tu
của người công giáo khác với đời tu của các bạn không công giáo, các bạn rất
thích thú nghe còn bảo tôi kể về đời sống ở trong đời tu như thế nào nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét